HÃY SỐNG TRỌN VẸN TỪNG NGÀY

Trong một buổi diễn thuyết vào đầu năm học, Brian Dison – tổng giám đốc của tập đoàn Coca Cola đã nói chuyện với sinh viên về mối tương quan giữa nghề nghiệp với những trách nhiệm khác của con người.

Cuộc đời như một trò chơi tung hứng. Trong tay bạn có năm quả bóng mang tên: công việc, gia đình, sức khỏe, bạn bè và tinh thần.



Công việc là một quả bóng cao su, khi bạn làm rơi xuống đất nó sẽ nẩy lên lại.

Nhưng còn bốn quả bóng kia đều là những quả bóng thủy tinh. Nếu bạn lỡ tay đánh rơi, chúng sẽ bị trầy xước, có tỳ vết, bị nứt, hư hỏng hoặc thậm chí bị vỡ mà không thể sửa chữa được. Chúng không bao giờ trở lại như cũ. Bạn hãy hiểu điều đó để cố gắng phấn đấu giữ sự quân bình trong cuộc sống của bạn.

Phải làm thế nào đây?
Bạn đừng tự hạ thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người khác vì mỗi chúng ta là những con người hoàn toàn khác nhau. Mỗi chúng ta là một cá nhân đặc biệt.

Bạn chớ đặt mục tiêu của bạn vào những gì mà người khác cho là quan trọng. Chỉ có bạn mới biết rõ điều gì tốt nhất cho chính mình.

Chớ nên thờ ơ với những gì gần gũi với trái tim bạn. Bởi vì nếu không có chúng, cuộc sống của bạn phần nào sẽ mất đi ý nghĩa.

Bạn chớ để cuộc sống trôi qua kẽ tay vì bạn cứ đắm mình trong quá khứ hoặc ảo tưởng về tương lai. Chỉ bằng cách sống cuộc đời mình trong từng khoảng khắc của nó, bạn sẽ sống trọn vẹn từng ngày của đời mình.

Chớ bỏ cuộc khi bạn vẫn còn điều gì đó để cho đi. Không có gì là hoàn toàn bế tắc, mà nó chỉ thật sự trở nên bế tắc khi ta thôi không cố gắng nữa.

Bạn chớ ngại mạo hiểm. Nhờ mạo hiểm với những cơ hội của đời mình mà bạn biết cách sống dũng cảm.

Bạn chớ khóa kín lòng mình với tình yêu bằng cách nói bạn không có thời gian yêu ai. Cách nhanh nhất để nhận được tình yêu là hãy cho đi. Cách nhanh nhất để đánh mất tình yêu là níu giữ thật chặt. Còn phương cách tốt nhất để giữ được tình yêu là bạn hãy chắp cho nó đôi cánh.

Bạn chớ băng qua cuộc đời nhanh đến nỗi không những bạn quên mất nơi mình đang sống mà còn có khi quên cả nơi mình định tới.

Bạn chớ quên nhu cầu tình cảm lớn nhất của con người là cảm thấy mình được đánh giá đúng.

Bạn chớ ngại học. Kiến thức không có trọng lượng, nó là kho báu mà bạn luôn mang theo bên mình một cách dễ dàng.

Bạn chớ phí phạm thời giờ hoặc lời nói một cách vô trách nhiệm. Cả hai điều đó một khi mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được.

Cuộc đời không phải là đường chạy.
Nó là một lộ trình mà bạn phải thưởng thức từng chặng đường mình đi qua.

Hạnh Nguyễn dịch.
Bài viết được đăng tại website http://www.ngonluanho.net
>

MỘT TIẾNG “EM”


Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.



***

Chồng thức suốt đêm chăm sóc vợ ốm, sáng ra hỏi: “Hôm nay thấy thế nào? Còn đau không?”.

Người ấy đến thăm, hỏi: “Hôm nay em thấy thế nào? Còn đau không em?”.

Chồng hì hụi nấu cho vợ bát cháo, bưng đến, nói: “Ăn đi cho toát mồ hôi…”

Người ấy đến đúng lúc bát cháo còn để trên bàn, bảo: “Em ăn đi kẻo nguội…”

Sáng thấy trời trở gió, chồng đưa cho cái áo khoác bảo: “Trời lạnh đấy…”

Người ấy nhìn thấy quấn kín mít trong đống áo quần, hỏi: “Có lạnh không em?”

Chỉ thêm một từ “em” mà sao nghe lòng cứ rưng rưng. Người ấy thật dịu dàng, thật trìu mến, thật đáng yêu. Chỉ thiếu một từ “em” mà thấy lòng lạnh tanh, ngao ngán thấy ông chồng thật khô khan, cục mịch.

Chỉ vì một từ em mà chị đã xao lòng. Chỉ thiếu một từ em mà chị cảm thấy hụt hẫng, người đâu mà khô như ngói.

Chị thật chóng quên. Trước kia anh đâu có thế. Nhưng…

mot-tieng-em

Anh vừa hoàn thành công trình được nghiệm thu xuất sắc, vội lao về nhà để đưa vợ đi nhà hàng chiêu đãi, mặc cho đồng nghiệp í ới rủ rê đi nhậu, nhưng gặp ngay nét mặt lạnh lùng của vợ:

- Hôm nay thất nghiệp hay sao mà giờ này đã về…

Nguội cả niềm vui.

Vui quá vì nhận được một hợp đồng béo bở, về thấy vợ đang lúi húi nấu cơm, thương vợ quá nên bàn: – Em tìm thuê lấy người giúp việc cho đỡ vất… Vợ cau có:

- Sợ vợ vất vả hay thích có bà bé trong nhà?

Tình yêu vụt tắt.

Có hôm tự nhiên nhớ lại những kỷ niệm ngày xưa thấy yêu vợ lạ lùng, chẳng kìm được lòng đến bên vợ hôn một cái. Vậy mà vợ quay ngoắt lại, giương mắt lên hỏi:

- Hôm nay lại làm gì nên tội hả? Anh khai ngay. Hôm nay anh gặp lại người yêu cũ phải không? Nói là vì yêu vợ quá thì vợ lại phì vào mặt bảo: “Đừng giả dối, đừng đánh trống lảng…”.

Buồn cả người.

Có hôm công việc không suôn sẻ, vừa mệt, vừa chán, chỉ mong được về nhà nằm nghỉ bên vợ con cho quên hết sự đời, vậy mà vừa mở cửa, mới bước được có một chân vào nhà vợ đã nhìn lom lom hỏi:

- Hôm nay cãi nhau với con nào hả? Sao mặt mũi trông như thất tình vậy?

Cứ nghĩ, giá như vợ chỉ hỏi một câu: “Anh có chuyện gì mà trông mệt thế?”, chắc sẽ bật khóc mà nói: “Không có em chắc anh không sống nổi…”.

Vợ bước từ phòng tắm ra, trông vợ mát mẻ cứ như thiên thần, yêu thật là yêu, chạy ra ôm vợ vào lòng, ghé tai nói khẽ: “Em xinh thật là xinh. Thơm thế, cứ như được ướp bằng ngàn loài hoa ấy…”.

Vợ hất tay, nguýt dài: “Đừng có tán, tính chuyện vớ vẩn hả… người ta đang mệt đây, để cho người ta yên”.

Trăm ngàn tình yêu đều sun cả lại, cụt cả hứng.

Ngày sinh nhật vợ, nhân có tiền thưởng, hứng chí mua cho vợ một bó hoa lan cực đẹp. Cầm bó lan đi đường bao cô gái phải trầm trồ khen, sướng run cả người, tin chắc vợ sẽ vui lắm đây. Vậy mà vợ chỉ nhìn bó hoa đã hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế? Anh mua hay cô nào mua hộ?” Niềm vui chợt tắt.

Nhưng nào đã xong, vợ truy mãi đành phải nói giá bó hoa (mà chỉ là nửa giá thật thôi đấy), vợ giãy lên đành đạch tưởng bị đứt ruột, kêu rầm: “Kỳ sau đến ngày sinh nhật tôi ông cứ mua cho tôi con gà để tôi ôm là được, đừng có hoa hoét làm gì phí tiền…”.

Cứ thế mà những lời có cánh, những hành động galăng dần dần mai một, héo hon, khô đét. Có nhiều lúc khao khát được nói những lời yêu thương, khao khát được bày tỏ tình cảm với vợ mà miệng chẳng dám nói lời ngọt ngào âu yếm, sợ phải nhìn ánh mắt nghi ngờ của vợ, sợ phải nghe vợ nói: “Đừng có mà giả tạo, đừng có mà nói điêu…”.

Vợ chẳng biết chính mình đã biến chồng thành mảnh ngói khô khan để rồi cứ thế mà hờn trách, xa rời chồng. Để rồi xao lòng với người đàn ông khác bởi một tiếng “em”…

Nguồn: truyenngan.com.vn
>

Vì cuộc đời thật đẹp

VÌ CUỘC ĐỜI THẬT ĐẸP

1. Cuộc sống của bạn không phải từ lúc bạn sinh ra cho tới khi bạn qua đời. Cuộc sống của bạn chính là ngay lúc bạn đang thở cho tới hơi thở tiếp theo. Hiện tại – ngay ở đây và ngay lúc này – chính là cuộc sống của bạn. Vì thế, hãy tận hưởng từng khoảnh khắc bằng sự tử tế và bình an, đừng sợ hãi hay hối tiếc.


2. Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đây là cuộc sống của bạn và bạn phải đấu tranh vì nó. Hãy đấu tranh vì những điều đúng đắn. Đấu tranh vì điều mà bạn tin tưởng. Đấu tranh vì những thứ quan trọng với bạn. Đấu tranh vì những người bạn yêu thương và đừng bao giờ quên nói với họ rằng họ có ý nghĩa nhiều như thế nào với bạn. Ngay bây giờ hãy hiểu rằng bạn may mắn khi vẫn còn cơ hội. Vì thế, hãy dừng lại một chút và suy nghĩ. Bất cứ điều gì bạn cần phải làm thì hãy làm ngay trong ngày hôm nay.

3. Những hi sinh của ngày hôm nay sẽ được đền đáp vào ngày mai. Khi nói đến chuyện làm việc chăm chỉ để đạt được một ước muốn nào đó như: tốt nghiệp đại học, gây dựng sự nghiệp hay đạt được một thành tựu nào đó đòi hỏi thời gian và sự quyết tâm, tôi muốn hỏi bạn một điều: “Bạn có sẵn sàng sống một cuộc đời khác với mọi người hay không?”

4. Khi bạn trì hoãn, bạn sẽ trở thành nô lệ của ngày hôm qua. Nhưng khi bạn chủ động, ngày hôm qua sẽ là một người bạn tốt làm động lực thúc đẩy bạn. Vì thế hãy làm điều gì đó ngay từ bây giờ để tương lai phải cảm ơn bạn.

5. Thất bại là bài học mà bạn nhận được. Những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai biết hi vọng ngay cả khi họ đã làm người khác thất vọng, với những ai vẫn có niềm tin ngay cả khi họ đã nếm mùi thất bại, với những ai vẫn biết yêu thương ngay cả khi bị tổn thương. Vì thế, đừng bao giờ nuối tiếc về những điều đã xảy ra trong cuộc đời bạn. Chúng ta không thể thay đổi, không thể làm lại hay quên nó. Hãy biến chúng thành những bài học và sống tiếp bằng lòng biết ơn.

6. Bạn là người quan trọng nhất đối với chính mình. Hạnh phúc là khi bạn cảm thấy hài lòng với bạn thân mà không cần sự đồng tình từ ai đó. Bạn phải đối xử tốt với chính bản thân mình trước khi muốn có mối quan hệ tốt với những người khác. Bạn phải tự thấy bản thân mình có giá trị thì mới có thể tự tin trong mắt người khác.

7. Hành động của một người nói lên sự thật. Trong cuộc đời mình, bạn sẽ gặp nhiều người. Họ có thể nói những lời tốt đẹp nhưng cuối cùng chỉ có hành động của họ mới nói lên họ là ai. Vì thế hãy chú ý tới những gì mà người ta làm. Hành động của họ sẽ nói với bạn mọi thứ bạn cần biết.

8. Những hành động tử tế dù rất nhỏ nhoi cũng sẽ làm thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Hãy mỉm cười với những người mà bạn cảm thấy họ đã có một ngày căng thẳng. Hãy tử tế với họ. TỬ TẾ là sự đầu tư duy nhất không bao giờ vô ích. Bất cứ nơi nào có con người thì đều có cơ hội cho sự tử tế. Hãy học cách cho đi ngay cả khi đó chỉ là một nụ cười. Cho đi không phải vì bạn có quá nhiều, mà vì bạn biết rằng có quá nhiều người cảm thấy họ dường như không có gì cả.

9. Phía sau những cuộc đời tươi đẹp là không ít những mảnh đời đau khổ. Bạn là con người nên không thể hoàn hảo. Dù bị tổn thương nhưng bạn vẫn sống sót. Hãy nghĩ về một đặc ân quý giá là bạn vẫn được sống, được thở, được suy nghĩ, được tận hưởng và được theo đuổi những gì bạn yêu thích. Đôi khi có những nỗi buồn trên đường đời nhưng vẫn còn rất nhiều niềm vui. Chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước ngay cả khi chúng ta đang tổn thương, vì chúng ta không bao giờ biết điều gì đang đợi chờ mình.

10. Thời gian và trải nghiệm sẽ làm lành những nỗi đau. Cách đây vài năm, khi tôi hỏi bà tôi về việc vượt qua nỗi đau, bà đã giải thích với tôi rằng: Hãy nhìn vào những vòng tròn bên dưới. Những vòng tròn màu đen đại diện cho kinh nghiệm sống của chúng ta. Vòng tròn của bà lớn hơn vì bà nhiều tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm sống hơn cháu. Những vòng tròn đỏ, nhỏ hơn đại diện cho những chuyện buồn trong cuộc sống của chúng ta.

Tôi không muốn giảm bớt tầm quan trọng của chuyện này. Đơn giản là tôi có một cái nhìn khác. Bạn cần hiểu rằng một chuyện buồn trong cuộc sống dù có đau đớn đến mức nào rồi đến một ngày nó sẽ chỉ là một phần rất nhỏ bé so với cả quá khứ của bạn và nó cũng không nghiêm trọng đến mức như bạn nghĩ bây giờ.

Sưu tầm
www.ngonluanho.net
>

Nếu Như Bạn Mất Đi Một Cơ Hội


Khi cánh cửa hạnh phúc đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra.
Thường bạn sẽ ngắm mãi cánh cửa đóng lại để rồi không thấy cánh cửa đang mở ra.

Chúc bạn nhận ra cánh cửa của mình.

Nếu vô tình đánh mất một cơ hội nào đó, ắt hẳn bạn sẽ tiếc ngẩn ngơ và tự trách mình: “Nếu tôi…, thì tôi đã tốt hơn bây giờ rất nhiều”.
Không hẳn bạn ạ, khi bạn lỡ đánh mất cơ hội, có khi kì tích sẽ xuất hiện…


1. 8 tuổi, tôi tình cờ thấy một xấp tiền toàn giấy 50 ngàn mới cáu ở bên vệ đường, gần tiệm tạp hóa nhỏ. Khi ấy tôi còn quá nhỏ nên không thể phản ứng nhanh, chỉ ngồi xuống xem xét, vẻ mặt đầy bất ngờ. Khi tôi đang định mang xấp tiền đến đồn công an gần nhà thì một người chạy lại bảo: “Tiền của chú đánh rơi đó con ạ!”. Tôi tin hoàn toàn. Khi đã đi xa, tôi mới phát hiện ra rằng, đó chỉ là một người nhận vơ.

Chuyện này khiến tôi day dứt mãi đến tận năm 15 tuổi. Tôi luôn tiếc hùi hụi: “Nếu lúc ấy mình giả vờ như đó là tiền của mình thì đã có thể mua được đủ thứ món”. Tôi tự khước từ một cơ hội “có nhiều tiền”. Vì đó là một xấp tiền bên vệ đường, nào biết của ai mà trả?

2. Năm 17 tuổi, tôi thích một chàng trai đã được 3 năm. Tôi và cậu ấy là bạn thân. Tôi không dám nói vì sợ mất tình bạn. Ngày tôi chuẩn bị tỏ tình, cậu ấy chính thức quen người khác. Mãi về sau tôi mới biết, cậu ấy thích tôi trước, nhưng sợ tôi khước từ nên muốn làm bạn thân. Dần dà cậu ấy cũng không còn tình cảm đặc biệt với tôi. Tôi đã khóc hết nước mắt vì điều này. Tôi thật ngốc.

3. Năm 20 tuổi, tôi phải tiễn người thân sang nước ngoài định cư. Khi ấy ba mẹ bảo tôi đi tiễn, nhưng vì tôi sợ cảm giác chia xa nên cố tình không đi, chỉ hỏi thăm qua điện thoại. Máy bay cất cánh, tôi được chị kể lại: “Hôm đó cô chú đều cho mỗi đứa một khoản tiền tiêu vặt khá lớn, nhưng vì em không đi nên không được nhận”. Tôi ngẩn người. Số tiền đó đủ cho tôi đóng 2 năm học phí đại học, đủ để tôi mua sắm thỏa thích, đủ để tôi nghỉ đi làm thêm để học bài. Đi làm giữa trời mưa gió, đứng chen chúc trên xe buýt đông nghịt người, nghĩ đến khoản tiền vài triệu kia, tôi bật khóc vì tủi thân. Tại sao khi ấy tôi lại không đi?
Hẳn bạn cũng đang tiếc cho tôi, đúng không?
Nhưng hãy xem tiếp kết quả sau đó của 3 việc trên

*
8 tuổi, tôi đã biết quý trọng đồng tiền và luôn thực hiện đúng những điều được học ở môn đạo đức. Tôi tình cờ phát hiện một chiếc ví nữa, trong đó có tiền, nhưng đã nhờ ba mẹ giao cho người bị mất sau khi đấu tranh nội tâm. Người ấy khen tôi hết lời, thậm chí còn tài trợ học phí cho tôi. Chính nhờ những lần học thêm từ món “học bổng tình cờ”, tôi giỏi Văn lên hẳn. Chính môn Văn đã giúp tôi đậu đại học sau này. Còn người đàn ông nhặt một xấp tiền lớn, bây giờ làm nghề xe ôm gần nhà tôi. Sau khi nhặt được xấp tiền ấy, chú ấy đã đánh bạc thua hết, thậm chí còn phải vay thêm tiền trả nợ, gần như mất tất cả.

Năm 17 tuổi, khi đang khóc hết nước mắt. Một tên con trai chạy lại chọc tôi. Hắn đẹp trai nhưng nghịch ngợm. Đang đau khổ mà lại bị chọc tức, tôi òa khóc và ghét hắn vô cùng. Từ đó tôi xem hắn như “kẻ thù”. Nhưng hiện tại, “kẻ thù” đó lại chính là…một nửa của tôi. Chúng tôi quen nhau đến tận bây giờ. Tôi luôn mỉm cười, nếu ngày ấy tôi không đau lòng vì con tim tan vỡ, thì giờ đây sao tôi tìm được người yêu tôi hết lòng?

20 tuổi, tôi tiếc món tiền vài triệu nên tự nhủ lòng mình: “Phải tự lực tìm được món tiền tương tự như thế trong 3 tháng”. 1 tháng trôi qua, tôi chưa nghĩ ra được gì hay ho. 2 tháng trôi qua, tôi kiếm được 500 ngàn. Tháng thứ 3, trong một buổi tối tuyệt vọng, tôi thức trắng đêm online và có một kế hoạch kinh doanh hoành tráng. Và bây giờ, tôi không cần phải nhọc công nhiều, nhưng mỗi tháng vẫn kiếm được tiền tiêu vặt đều đặn và có một số dư đáng kể – điều mà không phải sinh viên nào cũng có.

Tôi chợt nghĩ, giá mà mất thêm nhiều cơ hội nữa thì cũng thật thú vị nhỉ?
Sưu tầm

Nguồn: ngonluanho.net
>

Nhất độ thất tín vạn sự bất tin

Cuộc đời bao khúc bể dâu
Tặng nhau chữ Tín bắc cầu phúc duyên.

(Vũ Tiềm )


Đức TÍN là một giá trị nhân bản được nhân loại mọi thời trân quý. Nhân đức này trở thành nền tảng cho mọi ứng xử của cả cá nhân lẫn tập thể. Vì thế, mọi người hãy cố gắng rèn luyện, gìn giữ, thực thi để tạo lập các mối tương quan chân thành với nhau. Đức TÍN nằm trong ngũ thường[2] của nền giáo dục Việt Nam, nó giữ một vai trò rất quan trọng. Xã hội chỉ có thể phát triển quân bình và toàn diện khi đào tạo được những con người tín trung, tín nghĩa và tín thành; từ học đường đến thương trường, từ quan hệ gia đình đời thường đến các mối tương quan đa diện giữa người với người trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

Tuy nhiên, để rèn luyện thành người có đức tín đáng cho mọi người tin, và để mọi người có đủ nội lực tin vào người khác trong bối cảnh xã hội ngày nay là điều không mấy dễ dàng, nói đúng hơn đó là một thách đố lớn.

Xin gợi lại những lời dạy của ông cha ta qua những câu tục ngữ, thành ngữ, những làn điệu dân ca và câu chuyện cổ tích đọng lại xưa nay, để phần nào mỗi người chúng ta có thêm sức mạnh rèn luyện cho mình có được Đức TÍN, một nhân đức cần thiết trong đời sống hiện nay.


1. Tín với mình

Tin vào chính mình và biết trọng đức tín của mình, sẽ giúp ta thấy được chính ta, giúp ta tin tưởng và trân trọng người khác, sẽ giúp ta thực hiện được bao điều tốt đẹp. Có một câu chuyện xưa kể lại rằng:

Nước Lỗ có một cái đỉnh rất quý được coi như là đồ quốc bảo. Ngặt một nỗi vua nước Tề lại thích cái đỉnh ấy và bắt vua nước Lỗ phải đem dâng cho mình. Vua nước Lỗ tiếc lắm, nên sai người làm một cái đỉnh giả để đưa sang nộp cho vua nước Tề.

Vua nước Tề nghĩ rằng đây là đồ quốc bảo nên thế nào vua nước Lỗ cũng tiếc mà đưa cái đỉnh giả, nghĩ thế rồi vua nước Tề bảo vua nước Lỗ: Nếu cho người sang dâng cái đỉnh, phải cho Nhạc Chính Tử đem đỉnh sang dâng mới được (vì vua nước Tề biết Nhạc Chính Tử là một người tốt luôn trọng đức tín).

Vua nước Lỗ cho gọi Nhạc Chính Tử đến, sai đem cái đỉnh giả đi dâng vua nước Tề. Nhạc Chính Tử biết chuyện, hỏi vua nước Lỗ:

- Sao nhà vua không đưa cái đỉnh thật ?

Vua nước Lỗ trả lời:

- Vì ta quý cái đỉnh ấy lắm.

Nhạc Chính Tử thưa:

- Nhà vua quý cái đỉnh ấy thế nào thì thần quý cái đức tín của thần cũng như thế!

Nghe Nhạc Chính Tử nói thế vua Lỗ phải đưa cái đỉnh thật, bấy giờ Nhạc Chính Tử mới chịu đi dâng cho vua nước Tề.

Nhạc Chính Tử đã biết trọng chữ tín, đã giữ chữ tín nơi chính bản thân mình. Điều này phù hợp với đạo đức ông cha thường răn dạy con cháu: phải biết trọng mình thì mình mới được người khác trọng. Ít nhất phải trọng đức tín của mình, giữ đức tín cho mình, không làm điều gì trái với sự tín trung thì mới được người khác trọng.

Ông cha ta còn dạy: “Nhân vô tín bất lập”, người không biết trọng đức tín nơi mình thì không làm được việc gì ra hồn cả. Hơn nữa, thật khó mà chấp nhận rằng, khi ta không biết trọng đức tín nơi mình, không còn tin nơi mình thì khi ấy ta sẽ đánh mất niềm tin vào con người hay cuộc đời. Nhưng điều này lại thường là một sự thật, ta thường hay tin rằng những điều kiện thuận lợi may mắn từ bên ngoài sẽ mang tới sự an toàn và hạnh phúc lâu bền cho ta, nên ta mới rượt đuổi nắm bắt, nâng niu và bám chặt vào nó. Khi những cái bên ngoài ấy biến mất hoặc dao động thì ta lại mất niềm tin. Hãy tập cho mình khả năng ít lệ thuộc vào ngoại cảnh mà hãy tin tưởng vào chính mình. Tất nhiên, phải hiểu được giá trị đích thực của chính mình thì ta mới tin vào chính mình và trọng đức tín của mình được. Ông bà ta đã từng nói :

“Ai ơi! chớ nghĩ mình hèn
Nước kia dù đục lóng phèn cũng trong”.


Ở một câu ca dao khác, ông bà ta còn dạy thêm :

“Ai ơi! giữ chí cho bền
Dù ai xoay hướng đổi nền mặc ai
Đừng làm, đừng nói đơn sai
Tin mình đừng sợ những lời dèm pha…”


Tin vào mình không phải là tin vào bộ quần áo đắt tiền, tin vào ngôi trường nổi tiếng nơi mình học, tin vào kiến thức mình tích lũy, vào tài ăn nói hoặc vóc dáng trời ban của mình. Tin vào mình là tin vào đức hạnh của mình, tin vào năng lực sống của mình, tin điều mà có thể giúp mình cống hiến cho đời, cho người. Hãy nghe ông bà ta khuyên :

“Ai lên Hương Tích cảnh thiền
Dừng chân chiêm bái tôi khuyên đôi lời
Hãy tin tiềm lực con người
Đừng trông đừng đợi xa vời ngoài ta
Cũng đừng học thói kiêu sa
Khiêm cung cẩn trọng mới là chính tâm”.


Quả vậy, tâm mới là gốc rễ của sức mạnh niềm tin, hãy dừng lại và quay về rèn luyện thâm tâm đúng đắn, hãy tin vào bản chất tín trung – tín thành và tín nghĩa của mình, từ đó gieo được niềm tin cho người khác. Tin vào chính mình  là nền tảng để có thể tin vào người khác. Nhiều nhà tâm lý đã khuyên điều mà câu ca dao trên đã bộc bạch: tự ái và thiếu tự tin là hai thủ phạm đánh cắp niềm tin của ta dành cho người khác. Như thế hãy tin vào mình và khiêm cung cẩn trọng để có thể tin vào người khác.

2. Tín với người

Ông cha ta đã dạy: “Tín giả nhân nhập”, câu này có nghĩa là người có đức tín nghĩa sẽ được nhiều người theo. Người có tín nghĩa là người tốt, biết trọng lời hứa, biết giữ nghĩa tình, người như vậy ai lại không trọng nể. Thật vậy, sống với nhau trong cuộc đời thì phải tin tưởng nhau. Dù ta với rất nhiều người không phải là liên hệ thân thích, nhưng nếu ta gởi niềm tin cho nhau tức là ta đã thể hiện lòng kính trọng và công nhận sự có mặt của người trong cõi đời này. Khi ta tin người, ắt hẳn người ấy sẽ cảm nhận và trao lại cho ta niềm tin từ chính họ.

Tuy nhiên, cuộc sống hôm nay đang theo hướng tranh giành quyền lợi. Ai ai cũng tranh thủ tích góp lượm nhặt nhiều quyền lợi cho riêng bản thân. Có những người đã dùng những thủ đoạn, kể cả lừa gạt để hành xử với nhau. Những người ấy là những kẻ thất tín, chắc chắn sẽ chẳng có ai tín phục và tin dùng. Cha ông ta đã từng nói :
“Những người hữu thủy vô chung
Là người tệ bạc tin dùng mà chi”.

Hơn nữa, ông bà ta đã hết lời khuyên răn, nhắn nhủ những kẻ thất tín về hậu quả của sự thất tín đối với người khác. Sự thất tín ấy sẽ gây tội và chắc chắn sẽ không tạo cho họ những giá trị hoặc công việc bền vững:
“Tin nhau buôn bán cùng nhau
Thiệt hơn hơn thiệt trước sau như lời
Hay gì lừa đảo kiếm lời
Một nhà ăn uống tội trời riêng mang
Theo chi những thói gian tham,
Pha phôi thực giả tìm đàng dối nhau.
Của phi nghĩa, có giàu đâu
Ở cho ngay thật giàu sang mới bền.

Đừng tưởng thất tín với người thì chỉ tội cho người và ta mang tội mà thôi. Hãy nghe ông bà ta dạy bảo thêm:

“Ai mà nói dối cùng ai
Thì trời giáng hạ cây khoai giữa đồng.
Ai mà nói dối với chồng,
Thì trời giáng hạ cây hồng bờ ao”.


Tin vào người khác là điều làm cho cuộc sống giản dị và dễ chịu hơn nhiều. Tuy nhiên, đôi lúc niềm tin của chúng ta cũng rất hời hợt. Chỉ tin vào những cảm xúc nhất thời, tin vào những điều ta đang kỳ vọng và tìm kiếm, rồi mù quáng trao thân. Ông bà ta dạy sống ở đời biết tin nhau, nhưng không phải không dạy ta đừng quá hời hợt khi nói:

“Dẫu tin thì cũng phải phòng
Gà kia một trứng hai lòng biết đâu !”


Tuy có sự trắc trở trong niềm tin vào người khác, nhưng không phải vì thế mà ta khép lòng mình lại. Cứ cho rằng giả như sự chân thành tín nghĩa tín trung của ta bị lợi dụng, giả như ta có mất danh dự hay của cải, ta hãy vui vì trong ta niềm tin chưa bị đánh cắp. Còn tin vào con người là ta còn tìm thấy chỗ đứng vững chắc của ta trong cõi đời này.

Đừng lấy câu “Nhất độ thất tín vạn sự bất tin” để áp dụng vào người khác. Hãy mở cho mọi người một con đường mới. Hãy lấy câu “Nhất độ thất tín vạn sự bất tin” để rèn luyện đức tín của mình, hãy nhắc mình đừng thất tín với ai bao giờ.

Thật là thích thú khi cuộc sống quanh ta nhuốm sắc màu câu thơ xinh đẹp của Vũ Tiềm:

Cuộc đời bao khúc bể dâu
Tặng nhau chữ Tín bắc cầu phúc duyên.


 

Sr. Minh Thùy

[1] Một lần không giữ lời hứa, vạn sự không thể tin tưởng.
[2] Nhân, lễ, nghĩa, trí, tín.
>

Hãy yêu nhau bằng những lời nói ngọt ngào


Cụm từ “anh yêu em” hoặc “em yêu anh” là một trong những từ ngữ mà thông thường chúng ta vẫn nói và nghe nhiều nhất trong tình trường và trong đời sống hôn nhân. Không chỉ bằng những lời anh yêu em, em yêu anh, những ngày đầu gặp nhau, đôi tình nhân còn có trăm cách nói để làm vui lòng nhau. Nói bằng ánh mắt, qua thư từ, điện thoại. Nói bằng tặng vật. Nói bằng những vuốt ve, những nụ hôn. Nhưng rồi với sức ép của thời gian, những căng thẳng cuộc sống, và những va chạm thường nhật đã từ từ biến thái những lời yêu đương thành thứ ngôn ngữ mà cả người nói lẫn người nghe đều cảm thấy khó nghe và khó chấp nhận.

Hồng ân của Thiên Chúa:

“Nhà cửa và của cải là gia tài để lại của người cha, nhưng người vợ khôn ngoan đến từ Thiên Chúa” (Cách Ngôn 19:14). Lời này không chỉ áp dụng cho người chồng hay người vợ, mà là cả hai. Không chỉ người vợ khôn ngoan đến từ Thiên Chúa, mà người chồng tài đức cũng đến từ Thiên Chúa nữa.

Thật vậy, nhà cửa, tài sản chúng ta có thể có, nhưng người vợ hoặc người chồng hiền đức, tư cách, và khôn ngoan không phải hễ lúc nào chúng ta muốn là có. Không phải ai muốn cũng được. Do đó, nếu Thiên Chúa ban cho chúng ta người chồng đàng hoàng tử tế, người vợ đức hạnh, duyên dáng thì đó là một hồng ân cần phải trân quí. Đánh mất ân huệ của ngài rồi mong mỏi tìm kiếm trở lại là một điều rất khó. Kinh nghiệm này chúng ta có thể thấy trong những cặp vợ chồng ly dị. Việt Nam ta có câu: “Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa” hay “chê thằng toét mắt, lấy thằng gù lưng”.

Theo những thống kê về đời sống hôn nhân cho biết, những người đã ly dị một lần thường là rất dễ ly dị hoặc sẽ tiếp tục ly dị những lần kế tiếp. Tiếc một điều là nhiều người sau khi ly dị đã không kiếm được người mà mình mong muốn, ngược lại, thường là ngậm đắng nuốt cay. Bởi vì hạnh phúc không đến từ bên ngoài, mà là tự nội tâm con người. Không phải là mình sửa đổi người chồng, người vợ, nhưng là sửa đổi chính mình. Thánh Phaolô đã nhìn vấn nạn này, và bằng một cái nhìn tích cực, ngài đã khuyên giáo dân Êphêsô: “Hỡi những người chồng hãy yêu thương vợ ngươi như chính mình. Hỡi người vợ hãy kính trọng chồng mình” (Eph 5:33).

Thương vợ như thương chính mình. Và như vậy phần thưởng chính sẽ là được vợ “kính trọng” lại. Thử hỏi ai mà chẳng thương mình, và ai mà chẳng o bế, và để ý săn sóc chính mình.

Nhân danh tình yêu:

Thương vợ như thương chính mình. Kính trọng chồng như coi trọng mình. Nhưng nếu không tế nhị và cẩn thận, chính khi nhân danh tình yêu mà nhiều người lại làm khổ nhau. Nhiều người thường bào chữa những lời nói sai trái của mình rằng: “Tôi chỉ muốn cho ông ấy sửa đổi thôi, nhưng thật là khó chịu và bực bội. Trăm lần như một, ông ấy không hề sửa đổi”. Hoặc: “Nói cho tức mà chừa. Vậy mà vẫn không chừa”.

Nếu để ý, chúng ta thấy ngay cái mâu thuẫn trong những câu nói đó. Có nghĩa là không phải vì thương chồng, yêu chồng, muốn sửa đổi cho chồng, mà những người vợ này đã nói năng như thế, nhưng là thương mình và yêu mình. Muốn chồng sửa đổi để mình khỏi phải bực bội hay khó chịu. Và trong những trường hợp như vậy, lời nói không những không được dịu dàng, dễ nghe mà ngược lại, mang một hình thức tiêu cực, ích kỷ, và thiếu xây dựng.

Tâm lý hôn nhân cho việc thông cảm và chia sẻ một cách cởi mở, tích cực là một hình thức tâm lý trị liệu. Nó có khả năng giải tỏa khủng hoảng trong đời sống hôn nhân gia đình. Nhưng chia sẻ và cảm thông không có nghĩa là nhiều lời. Hành động nói ở đây, do đó, được bao gồm không những bằng từ ngữ mà còn bằng chính hành động “body language” nữa.

Body language:

Thường ngày, những người chồng có thể nói tiếng “yêu” với vợ mình bằng những hành động cụ thể như giúp vợ rửa chén bát sau mỗi bữa ăn, giúp thổi một nồi cơm nếu vợ bận không làm kịp. Hoặc mỗi khi vợ đi chợ về, người chồng có thể phụ mang những thức ăn, hoặc đồ dùng giúp vợ. Đây là một cách thức cụ thể của lời nói “anh yêu em”.

Body language – nói qua hành động, còn được hiểu là một cái nháy mắt, một cái vuốt ve, một nụ hôn trên mái tóc vợ hoặc chồng. Những lời nói này chúng ta vẫn thường nói với nhau lúc mới gặp nhau, quen nhau. Nhưng đây là những lời nói có khi còn mạnh mẽ hơn bằng ngàn lời “anh yêu em” hoặc “em yêu anh” mà không thể hiện một hành động nào để minh chứng tình yêu ấy.

Ngôn ngữ:

Tiếp đến lối nói bằng từ. Có lẽ đây là lối trình bày quan niệm chung, cách riêng nữ giới hay dùng nhất. Phần đông nữ giới vẫn nghĩ rằng nói nhiều thì chồng họ sẽ thấm thía mà chừa, hoặc làm điều họ muốn. Nhưng chính vì nói nhiều quá, nên người nghe cảm thấy chán nản, bực dọc và có khuynh hướng đi tìm một sự thư giãn bên ngoài. Và do đó, vô tình nhiều người đã đẩy chồng hoặc vợ mình vào vòng tay người khác, vì khi ở ngoài, chồng hoặc vợ họ sẽ gặp những người khác ngọt ngào hơn, thông cảm hơn, tế nhị hơn.

Tóm lại, dù là nói với chồng hay vợ vẫn được coi như một nghệ thuật, cần phải để ý, tập luyện, và nhất là nói với lòng trọng kính, yêu thương người phối ngẫu. Riêng với nam giới, thái độ bình tĩnh và quảng đại luôn là một cách nói hữu hiệu nhất. Hành động bình tĩnh và lắng nghe luôn tạo điều kiện tốt cho việc cảm thông giữa hai vợ chồng.

Cuộc sống hôn nhân là một cuộc sống chung, đòi mỗi người phải nói và phải nghe nhau. Nhưng nếu nói mà không có ai nghe là độc thoại. Mà nói mà cả hai cùng nói là cãi lộn, là to tiếng. Chỉ khi nào có người nói, có người nghe lúc đó mới tạo sự cảm thông và sẽ đem lại hạnh phúc.

Khắc khẩu:

Chúng ta vẫn thường nghe nói rằng 3 năm đầu của cuộc sống hôn nhân, anh nói em nghe, hoặc em nói anh nghe. Nhưng 3 năm kế tiếp anh nói anh nghe, em nói em nghe. Và sau 3 năm ấy là những lần anh nói em không nghe mà anh cũng không nghe nhưng bà hàng xóm nghe. Hoặc em nói em không nghe mà anh cũng không nghe nhưng ông hàng xóm nghe.

Anh nói em nghe, em nói anh nghe thường được dệt bằng những lời nói tế nhị, hiểu biết và kính trọng. Những lời nói như thế được lồng vào khung cảnh yêu thương càng làm thích thú người nói và ngườii nghe. Người nói hạnh phúc vì lời mình nói được đón nghe mà người nghe ấy lại là chồng hay vợ mình. Và người nghe cảm thấy hạnh phúc, vì đó là những lời nói được nói ra do vợ hoặc chồng mình.

Anh nói anh nghe hoặc em nói em nghe, thường được dệt bằng những lời nói không đúng nơi, đúng lúc. Những lời nói thiếu nhẹ nhàng, tế nhị. Những lời nói để người nghe “nghe mà chừa”. Những lời nói làm đau lòng nhau và xoi mòn tình yêu giữa vợ chồng.

Anh nói anh không nghe, em cũng không nghe nhưng bà hàng xóm nghe. Em nói em không nghe, anh cũng không nghe nhưng ông hàng xóm nghe. Những lời nói vượt qua ràng rào và lọt vào tai những người hàng xóm. Nói như vậy không phải là nói, nhưng là chửi lộn, xào xáo, và bất hòa. Ở đây yêu tố lời nói, yếu tố khung cảnh, yếu tố âm điệu của lời nói chỉ phản ảnh sự thiếu bình tĩnh, thiếu tế nhị, và thiếu thông cảm của người nói. Đối với người nghe, thì đây là một thử thách lớn lao đối với sự bình tĩnh và tự chủ, vì những lời nói trong lúc nóng giận thường mang tính tiêu cực và thiếu xây dựng.

Người Việt Nam có câu: “Lời nói không mất tiền mua. Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau”. Những lời này không chỉ áp dụng cho những hình thức giao tế xã hội, ngoài công cộng. Nếu đối với người ngoài mà ta cần phải tế nhị, tôn trọng, thì đối với vợ hoặc chồng mình thì sự tế nhị và tôn trọng lại càng phải để ý hơn. Nhưng trong thực tế, người ta dễ dàng và tỏ ra tế nhị hơn với những người ngoài, ngược lại, dễ tỏ ra cộc cằn, thô lỗ, đôi khi lỗ mãng đối với vợ hay chồng mình. Và lời bào chữa cho những hành xử thiếu trưởng thành và thiếu tâm lý ấy là “đã là vợ chồng còn giữ kẽ với nhau làm gì!” Hoặc: “Vợ chồng chúng tôi luôn luôn khắc khẩu”.

Những lời nói ngọt ngào:

Tóm lại, hạnh phúc hôn nhân, hạnh phúc lứa đôi là những gì có thật và rất thật trong cuộc sống. Nụ cười, ánh mắt, bờ môi, nụ hôn. Những vuốt ve trìu mến. Những săn sóc tỉ mỷ và nhỏ mọn. Những lời tế nhị, nâng đỡ, khích lệ, và thông cảm. Tất cả chỉ để nói lên hai chữ “yêu em” hoặc “yêu anh”. Và từ những lời nói ấy mà đời sống hôn nhân tìm được ý nghĩa và hạnh phúc.

Trần Mỹ Duyệt
>